I'm J_Green

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Emtry - Truyện Ngắn - Nơi Ấy Bình Yên Không - Poster J_Green

Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?

Sáng nay chúng tớ đến nhà cậu. Trời hơi mưa, những ngọn đồi xanh sẫm in trên nền xám rầu rầu, bãi cỏ ngậm nước nằm im lìm dưới gót chân lũ bò đang nhẩn nha cúi xuống.

Mẹ cậu gầy và xanh như cọng cỏ. Mẹ cậu buồn và đẫm nước như giọt sương cong trĩu cành. Chúng tớ chào cậu, cậu chẳng nói câu nào, cứ nhìn bằng ánh mắt xa xăm quá.

Chúng tớ vòng qua con đường dốc ngoằn ngoèo, lối mòn đất quanh co gập ghềnh men theo những ngọn đồi im lìm rũ tóc, sương sớm vẫn chưa kịp tan, phủ trên đỉnh đồi một màu bàng bạc day dứt.

Chúng tớ đi dọc con suối trong veo, lác đác những bậc rêu xanh trễ nải, không khí loãng và thanh tịnh. Họa hoằn có tiếng bước chân của những người dân lạo xạo chen giữa âm thanh lành lạnh của gió thổi, tiếng chim chóc cất lên đứt đoạn như những hồi chuông thủy tinh lắc rắc rồi vỡ vụn.



Chúng tớ ngồi bên cậu, trò chuyện với cậu giữa tiếng gió lau lách qua ngọn đồi vừa mới đốt, đất còn đen nhám và từng đám lá cháy vàng phủ xuống lặng lẽ đơn độc. Sao cậu chẳng nói câu gì. Cậu chỉ cho bọn tớ cánh chim trắng vừa sượt qua trước mặt rồi biến mất sau đám cây, một cây cầu nhỏ không có thanh vịn bắc chênh vênh qua con suối, dưới làn nước trong veo là những viên sỏi to, nhỏ màu đen được thời gian mài phẳng lì.

Cậu chẳng nói câu nào, nụ cười của cậu đã tan thành gió khuất sau đồi cây vàng lá, tiếng cậu thành tiếng suối chảy róc rách qua những viên sỏi đen phẳng dưới chân cầu, ánh mắt cậu là đám sương mờ đỉnh đồi sắp sửa phai đi. Câu không kịp nói ngay cả một lời vĩnh biệt…

49 ngày từ khi cậu không còn trên thế gian nữa. Tai nạn bất ngờ hồi Tết đã khiến đôi mắt cậu vĩnh viễn khép lại ở tuổi 21.



 
Cậu vẫn xòe cười trong ảnh đấy thôi, chiếc bờm tóc kẹp trông thật điệu đàng, những tờ giấy nhớ cậu dán trên tường như mới được viết hôm qua bảo rằng cậu còn phải mua len nhờ một bạn trong lớp dạy cách đan khăn, cậu phải hoàn thành nốt bài tiểu luận.

Từ balcon phòng cậu nhìn ra ngọn đồi xanh ngát, bãi cỏ rộng thẩn tha lũ bò cúi đầu ăn mưa. Cậu cũng đã nằm dưới chân đồi, bên cạnh một con suối trong, nhìn ra thảm lá vàng vừa bị đốt, mặt đất nhám đen uể oải. Có bình yên không Cậu?

Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?

Như thế nào gọi là body chuẩn - J_Green - Solentic Group









Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

C-RAY sẽ nhận vai phản diện trong Soul Decode (Writer: J_Green)




gày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác
 

gày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.

gày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.



gày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.

gày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.

gày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.

gày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

gày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

gày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

gày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

gày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua


gày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích...


Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua như thế nào.
 Bạn cũng vậy nhé!

Vết Sẹo (Poster: J_Green)

Vết Sẹo (Poster: J_Green)

Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông. Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái xinh của bà.

Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Một khối bê tông trong khi được cẩu lên để xây nhà hàng xóm đã va mạnh vào mặt tôi và để lại vết sẹo khá dài trên má. Khi ấy, ba bảo tôi trong tiếng thở dài: ”Con luôn là đứa con xinh xắn của ba cho dù người khác không nghĩ thế”!

Vâng, tai tôi đã như điếc trước bao lời nhạo báng của lũ bạn cùng lớp. Mắt tôi giả vờ không nhận ra mình khác các bạn như thế nào. Tôi buộc mình không được soi gương. Trong một nền văn hoá mà cái đẹp ngự trị thì ai mà thèm để ý đến đứa con gái xấu xí như tôi. Vết sẹo bên má dìm tôi vào nỗi đau khôn cùng. Tôi nhốt mình trong phòng mặc cho nước mắt tủi hờn lăn dài mỗi khi cả nhà ngồi xem chương trình về sắc đẹp. Dần dà, tôi tập làm quen với sự thật.

Nếu mình không có diễm phúc làm một người con gái xinh xắn, thì ít ra tôi cũng có thể ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc được uốn xoăn hiện đại, cặp kính sát tròng thay cho hai gọng kính cận dày cộm. Tôi chịu khó trang điểm bằng cách quan sát những người phụ nữ xung quanh, vận trang phục phù hợp. Giờ đây, tôi sắp kết hôn. Vết sẹo ấy, một lần nữa lại hiện ra như một thách thức trước cuộc sống mới.

“Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi không phải là một người mẫu”, tôi trả lời với giọng phẫn nộ.

Vị bác sĩ thẩm mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi trìu mến. “Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây?”.

Bất giác, vị bác sĩ như đại diện cho tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, những người đã từng chế nhạo, giễu cợt và ruồng bỏ tôi, phản bội tôi. Theo thói quen, tôi lại sờ tay lên má. Vết sẹo vẫn hằn trên mặt. Nó như nhắc tôi rằng ngươi là một cô gái xấu. Tự dưng mắt tôi đỏ hoe, cay xè. Người bác sĩ kéo ghế đến bên tôi, ôn tồn bảo:



“Để tôi nói cho biết tôi nhìn thấy gì ở người đối diện. Một cô gái xinh xắn. Không phải một cô gái hoàn hảo mà là một cô gái xinh xắn. Cô biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo nhỏ trên trán”.

Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: ”Tôi từng tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó, cái có thể xem như là điểm thua kém của họ lại khiến họ nổi bật hơn mà không hề lẫn lộn với người khác. Và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì "nhân bất thập toàn mà”! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Vẻ đẹp thật sự toả sáng từ bên trong con người cô. Hãy tin lời tôi!“.

Tôi nhìn vào gương. Những lời nói của vị bác sĩ vang mãi bên tai.

Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai. Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi.

Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tư ti trong tâm hồn một cô gái

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Sự Thật & Thoáng Qua (Tác giả: J_Green)



Điều gì khác nhau giữ sự thật và thoáng qua? Thoáng qua cũng đã thoáng qua rồi, anh không tiếc. Giờ thì…anh cố nắm giữ sự thật, cố nắm giữ những điều anh tưởng chừng như không thể. Cuối cùng…sự thật sẽ trở lại bên anh theo cách anh từng từ bỏ…nhẹ nhàng, lân lân…Phải chăng, sự thật mấy lúc được trân trọng, cái thoáng qua luôn làm anh choáng ngợp, anh bồi hồi, anh…Nhưng liệu có chống tàn? Đâu là điều bền vững, đâu là giá trị thật giữ cuộc sống, nếu anh không nhận ra…Em biết không? Ngày anh chấp nhận nó. Cũng là ngày anh dường như mất đi tất cả. Cái cảm giác bị nhàu xé, vỡ vụn đó, làm anh sợ hãi. Đôi khi, nhớ lại ký ức. Sự thoáng qua vẫn khiến lòng “bình” yên hơn. Đúng! Trở lại với với sự thật, tìm lại “con người ban đầu” phải chăng là điều đơn giản??? Nhưng khi đối diện với hàng nghìn con mắt , chất chứa nỗi oán hận về cuộc sống “thoáng qua”.Anh mới biết, mình vô cùng hèn yếu nếu không có em cạnh bên. Em à! Anh sao có thể là chính mình, nếu em cũng phủ nhận anh như một sự thật??? Anh không thể là “sự thật” trong em nếu anh không là chính mình nữa.Cuộc sống chúng ta khác nhau nhiều lắm! Sao em có thể bình yên khi ở bên anh, người không dám đối diện với cuộc sống mình, không dám chấp nhận nó để bước đi, sao em có thể an tâm vì em cần được che chở. Bao con mắt oán trách kia họ không thể sống cuộc sống của anh anh của em, ngày em đến bên anh là ngày em nhìn thấy ánh mắt anh sáng ngời, vai anh vững chắc, và vòng tay anh đủ lớn để em nép vào lòng…Anh khao khát làm được điều con tim mình thôi thúc. Từng đêm, từng đêm lặn hụp trôi qua. Cứ mỗi khoảnh khắc là cảm giác chập chờn, nhung nhớ về hình bóng người con gái anh trông đợi. Anh không mong gì nhiều hơn tình yêu nhỏ bé ấy. Thật! Cơn mưa đêm qua đã để lại cho anh một cảm giác rất lạ. Cảm giác của sự mất mát, khô hạn đến không chừng. Lẽ ra, anh đừng gấp chiếc ô đó lại, để bước đi trong nước mắt. Nước mắt ư? Phải chăng là điều anh cảm thấy “lạ”…vì có bao giờ nó thấm đẫm bụi đất thế đâu em! Cô đơn…vội vàng tìm lao đến khác nào bão táp quấn quanh cuộc đời mỗi một chúng ta. Để hiểu được giá trị thật của nó, chắc hẳn anh phải nếm trải mùi vị thoáng qua dù con tim “ai đó” không cùng nhịp đập. Trên bước đường kinh nghiệm tình yêu kiên định ở mình. Anh buộc đánh cấp niềm hi vọng nơi “con người” cái khoảng trống tâm hồn họ. Giá như anh gặp em sớm hơn, anh sẽ nắm tay em thật chặt, cả hai ta sẽ hướng tới một tương lai rộng mở, một tương lai tươi đẹp đến không ngờ. Anh sẽ dành tặng em “món quà tình yêu” vô tận, chẳng bởi sức mạnh đồng tiền, hay nơi sự giả trá. Anh hiểu, hạnh phúc bắt nguồn từ đâu, hiểu điều con tim mình rung động, và hiểu “nụ cười” em. Nhưng em à! Những gì diễn ra trong tư tưởng, với anh chưa bao giờ là sự thật. Chỉ chớp nhoáng thôi, giấc mơ anh cũng có thể tan biến. Niềm hi vọng, ngắn ngũi, mong man kia, liệu ra sao khi mãi làm bạn với căn phòng kín mít, bám víu đầy rêu phong? Em có hiểu cảm giác thiếu hụt đó không? Dường như, cái giá anh đang gánh cũng chưa đủ nặng để mua lại được niềm tin và sự tha thứ từ em…Anh yêu em nhiều lắm! Dù em đã nghe nó hàng trăm, hàng ngàn lần anh vẫn sẽ nói. Anh chẳng mong em biến thành con người vô cảm. Em như vậy, chắc có vui hơn không? Cứ ghét bỏ anh, nếu điều đó làm em dễ chịu. Với anh, “ghét” là một cảm xúc thật, mà cái thoáng qua chẳng thể thay thế được. Ít ra, em cũng nghĩ đến anh theo một cách nào đó.

                                                      Model: J_Green (Solentic Group)

Hôm nay, anh có đến nhà, đứng chờ hồi lâu mà em vẫn không ra mở cửa. Tức cười nhỉ? Bất chợt anh nhớ lại cô bé của ngày hôm qua. Nghe thấy tiếng hát  anh ngân nga từ xa, em vội chạy ra, nhảy thót lên cả người, vòng tay em ôm xiếc lấy anh chan chứa niềm tin cậy. Em có nhớ mình đã nói gì khi gặp được anh không?  “Ôi..ôi…! Sao giờ anh mới đến”. Chỉ bấy nhiêu thôi cái nhìn quen thuộc đó đã theo anh đến tận nơi đây. Vẻ đẹp, khiến tâm hồn anh xao động…lắm lúc anh lại muốn chiếm hữu em trong chính lối suy nghĩ hẹp hòi đầy dục vọng…Nhưng có lẽ, tình yêu chân thành, lời chia sẽ ngọt ngào nơi em khiến anh quên mất điều lòng mình “khao khát”. Anh hiều rằng, em chưa từng là “thoáng qua”...Ừm thì…! Anh chẳng thể nào tin nổi, cái cánh cửa mảnh khảnh sân nhà em sao nay bỗng dưng hóa “dày trục” đến đỗi anh gõ cửa thật thật lớn, mà em có nào nghe thấy? Bức tường khoảng cách giữ chúng ta đã hình thành bao chừng anh đâu biết? Xin em, xin đừng xem anh giống bức tượng vôi nắn theo ý người thợ, đừng để anh trơ trọi giữa màn đêm hoang vắng…Anh cần em, cần hơi ấm em nơi sa mạc khô hạn. Cần ngón tay mềm khẽ chạm môi anh. Thú thật! Anh chưa từng nghĩ chúng ta đơn thuần giờ chỉ còn ngã rẽ. Anh muốn em hiểu một điều. Ký ức chẳng thể song song với hiện tại. Và để hiện tại ngược dòng trở về với ký ức lại càng không, em cố níu lấy làm gì? Vì tất cả đã mất hết khái niệm thật sự của nó. Nếu là anh, anh sẽ chọn giữ lấy kỷ niệm sâu sắc nhất…còn hơn tự dày vò mình, cứ cố nhồi nhét cái quá khứ mờ nhạt đó. Bức thư trên tay em, nghĩa là anh muốn phơi bày một “sự thật”. Suy cho cùng, đối diện với em còn khó hơn cả việc thừa nhận “nó” Bơ vơ ơi! Cớ chi người tìm đến ta vô thường đến thế. Giọt nắng gay gắt nhiễu xuống làm rạm nám cả mặt lưng trần. Ta phơi người đắm chịu sương gió, có lẽ nào họ chẳng chút động lòng hay sao? Mở cửa ra…mở cửa ra…”mở cửa ra” em sẽ thấy lòng mình ngập tràn hi vọng. Không gia cháy bỏng, cùng tiếng Tây Ban Cầm thơ mộng hòa quyện nên bản nhạc du dương. Em sẽ thấy bao điều mới lạ, và bên em…vẫn chỉ là anh đấy thôi! Hãy mở ra, để ngửi thấy hương thơm đồng nội. Thảm cỏ mênh mônh, gợn theo cơn sóng ùa vào mát dịu “bếp than hồng”. Em có nhớ kỷ niệm ngày đó không? Nơi ta bắt đầu từ cái nhìn đơn sơ nhất. Khi ấy, vì quá vội, nên anh chạy thật nhanh đến trường, vô tình xe anh va vào, làm em té ngã. Bối rối quá, anh chưa kịp buông lời xin lỗi, thì em đã vội đi mất rồi. Vạt áo em bẩn hết, thế mà cũng không một lời quở trách, mắng nhiếc anh. Anh tệ thật nhỉ? Về đến nhà, tim anh cứ nao nao sao ấy? Mắt nhìn đồng hồ, thấy như mọi thứ đều “ngược lại” Lòng anh không ngừng nghĩ đến cô bé thiên thần, với đôi mắt nai tròn xoe, hồn nhiên trong sáng. Anh bắt đầu chao đảo dù chỉ lướt qua giây phút ngắn ngủi. Đâu đó vẫn thoáng một chút buồn, vì sự việc diễn ra quá đột ngột, nhưng chẳng chút gì gây cấn. Ko như phim tình cảm lãng mạn, anh thường hay xem để giết thời gian. Dầu vậy, anh vẫn rất tự hào khi chinh phục được em, dù trong tay chẳng hề vật chi trả lại…! Ừ thì mấy đứa bạn nó ngưỡng mộ anh lắm! Em là hoa khôi của trường đại học kia mà. Thế nhưng…khi quen nhau anh vẫn thường hỏi…”Nè! Anh có gì đặc biệt mà em thích dữ vậy?” Em không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh. Ngày nào cũng thế cứ mỗi lần hỏi em là cứ y như rằng…”duy nhất một tín hiệu” Làm anh cứ tưởng mình đặc biệt lắm chứ! Hóa ra, em đồng ý quen anh chỉ vì em sợ đi về con hẻm vắng đó một mình mỗi khi học tăng tiết. Nghe thì vô tình quá, nên anh đã từng cá với em rằng…Em sẽ yêu anh hơn điều anh mong đợi, mà biết đâu chừng sẽ là “ngày mai”. Thế đó, tiếng đàn bay bỗng của anh đã cất lên mỗi khi tan học, ngày lại ngày dần chạm đến trái tim em. Anh thì rất vô tư, nhưng những gì anh làm chưa bao giờ là “vô ích”. Ngày em nói chia tay anh thật chẳng biết “hẹn hò” với ai ngoài con người ngoài con người vạm vỡ, hung hăn khi trước. Vừa ra khỏi nhà, cô bé đầy cá tính đã khiến anh bất ngờ bằng “nụ hôn vội vàng” Cảm giác thú vị làm sao ấy! Tĩnh dậy, anh thấy đầu mình quay cuồng, cái cảm giác giống hệt mấy con sâu loi nhoi gặm nhắm trong người, anh cũng thấy nhiều con mắt lao đến mình, họ cứ xôn xao lên, và dường như chủ đề của họ là anh thì phải…? Quả thật chẳng thể ngờ. Cô bé cá tính ấy…mang tên ‘’Tử Thần’’ Có lẽ em chưa biết gì về sự việc trước đó, nên khi nhìn vào đám đông, anh chẳng thể tìm được em trong số họ, thử cố chờ thêm chút nữa, mọi thứ vẫn diễn ra theo cách mà nó phải đến. Hai chữ chi tay đổi lấy “nụ hôn kinh hoàng” thì khá “tuyệt” đấy chứ? Cảm ơn em, cảm ơn vì đã gửi tặng anh nụ hôn rất “ấn tượng” Khi rời khỏi viện, được hít thở không khí trong lành mà ngày qua phải thay vào đó bằng một cách “khác” Anh chợt nhận ra…sự cố gắn, những phấn đấu, nổ lực của con người hoàn toàn vô ích. Chúng ta cố chạy theo đam mê, ước mơ, khát vọng để làm gì khi chẳng ai kiểm soát được nhịp tim của mình…Thế nên, anh tin mình được sống bởi ân huệ lớn lao từ Thượng Đế. Ngài muốn dành cho anh một cơ hội để thay đổi quá khứ dơ bẩn của mình. Ngài cũng mong muốn chúng ta tha thứ cho nhau như chính Ngài đã tha thứ cho chúng ta vậy. Anh có nhớ một câu chuyện…Có hai vợ chồng giàu có chạy xe trên đường, đang đi…bổng dưng bọn cướp chạy ngang cướp mất túi xách đựng đầy tiền của bà vợ. Bà ấy la lên và cứ luôn miệng than trách về mọi thứ kể cả ông chồng mình. Hai vợ chồng chạy một hồi lâu, thì thấy trước mắt có đám đông vây quanh, nhốn nháo cả lên. Bà vợ xuống xe, lại gần và hỏi…Xin lỗi, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Ngay lúc đó cả hai vợ chồng đều hốt hoảng vì bên trong đám đông là đống sắt vụn đè bẹp lên nhau, máu me nhuộm cả mặt đường khiến mọi người ai cũng kiếp sợ, một người phụ nữ nói khẽ…có hai vợ chồng đang chạy xe thì bị cướp, vị bọn nó quá tay nên xe của họ bị ngã xuống, rồi xe trước tông sau tông thẳng vào xe trước…cả thảy đều “chết tại chỗ” 


                                                      Model: J_Green (Solentic Group)


E hiểu anh đang muốn nói điều không? Chúng ta tồn tại được hay không chẳng bởi sự công đức của mình…Chỉ trong tích tắc thôi…mọi thứ sẽ kết thúc nếu chúng ta không ý thức được điều gì là quan trong đối với cuộc sống mình…Cả anh và em đã sống như con người con lạc lõng. Anh đã sống như vậy bao nhiêu năm qua mà không một định hướng cho riêng mình. Anh xem tất cả đơn thuần chỉ là “thoáng qua”…xem nhẹ giá trị tinh thần con người, và đặt họ lên “ván cờ” vô tình đó. Cho đến giờ, anh mới biết ngoài sự lừa dối, anh chưa từng biết tôn trọng em hay chính bản thân mình. Anh thấy mình quá  tầm thường em à! Thật sự là…trước đây anh đã đến với em bằng cách “chinh phục” Thích phô bày khả năng ở mình hơn là tình yêu xuất phát từ tấm lòng…cái thoáng qua đó nó không mang lại cho anh cách nhìn trọn vẹn. Trong giây phút ngặt nghèo giữ sống và chết, anh vẫn hi vọng được nắm tay em cho đến khi không còn cảm giác.  Nhưng phải đâu là vậy! Anh không cho phép mình ngã quỵ, anh phải sống, sống thật khỏe mạnh để làm minh chứng cho em. Anh muốn nói rằng…ta được gặp nhau chẳng phải sự tình cờ. Trên góc trái đầu giường, “bảy” con hạc giấy đã thể hiện mọi sự mong mỏi nơi anh. Anh biết chắc em không thể giận anh lâu hơn được, vì trong em đầy dãy sự tha thứ. Có phải khi em nghe lòng