Điều gì khác nhau giữ sự thật và thoáng qua?
Thoáng qua cũng đã thoáng qua rồi, anh không tiếc. Giờ thì…anh cố nắm giữ sự thật,
cố nắm giữ những điều anh tưởng chừng như không thể. Cuối cùng…sự thật sẽ trở lại
bên anh theo cách anh từng từ bỏ…nhẹ nhàng, lân lân…Phải chăng, sự thật mấy lúc
được trân trọng, cái thoáng qua luôn làm anh choáng ngợp, anh bồi hồi,
anh…Nhưng liệu có chống tàn? Đâu là điều bền vững, đâu là giá trị thật giữ cuộc
sống, nếu anh không nhận ra…Em biết không? Ngày anh chấp nhận nó. Cũng là ngày
anh dường như mất đi tất cả. Cái cảm giác bị nhàu xé, vỡ vụn đó, làm anh sợ
hãi. Đôi khi, nhớ lại ký ức. Sự thoáng qua vẫn khiến lòng “bình” yên hơn. Đúng!
Trở lại với với sự thật, tìm lại “con người ban đầu” phải chăng là điều đơn giản???
Nhưng khi đối diện với hàng nghìn con mắt , chất chứa nỗi oán hận về cuộc sống
“thoáng qua”.Anh mới biết, mình vô cùng hèn yếu nếu không có em cạnh bên. Em à!
Anh sao có thể là chính mình, nếu em cũng phủ nhận anh như một sự thật??? Anh
không thể là “sự thật” trong em nếu anh không là chính mình nữa.Cuộc sống chúng
ta khác nhau nhiều lắm! Sao em có thể bình yên khi ở bên anh, người không dám đối
diện với cuộc sống mình, không dám chấp nhận nó để bước đi, sao em có thể an
tâm vì em cần được che chở. Bao con mắt oán trách kia họ không thể sống cuộc sống
của anh anh của em, ngày em đến bên anh là ngày em nhìn thấy ánh mắt anh sáng
ngời, vai anh vững chắc, và vòng tay anh đủ lớn để em nép vào lòng…Anh khao
khát làm được điều con tim mình thôi thúc. Từng đêm, từng đêm lặn hụp trôi qua.
Cứ mỗi khoảnh khắc là cảm giác chập chờn, nhung nhớ về hình bóng người con gái
anh trông đợi. Anh không mong gì nhiều hơn tình yêu nhỏ bé ấy. Thật! Cơn mưa
đêm qua đã để lại cho anh một cảm giác rất lạ. Cảm giác của sự mất mát, khô hạn
đến không chừng. Lẽ ra, anh đừng gấp chiếc ô đó lại, để bước đi trong nước mắt.
Nước mắt ư? Phải chăng là điều anh cảm thấy “lạ”…vì có bao giờ nó thấm đẫm bụi
đất thế đâu em! Cô đơn…vội vàng tìm lao đến khác nào bão táp quấn quanh cuộc đời
mỗi một chúng ta. Để hiểu được giá trị thật của nó, chắc hẳn anh phải nếm trải
mùi vị thoáng qua dù con tim “ai đó” không cùng nhịp đập. Trên bước đường kinh
nghiệm tình yêu kiên định ở mình. Anh buộc đánh cấp niềm hi vọng nơi “con người”
cái khoảng trống tâm hồn họ. Giá như anh gặp em sớm hơn, anh sẽ nắm tay em thật
chặt, cả hai ta sẽ hướng tới một tương lai rộng mở, một tương lai tươi đẹp đến
không ngờ. Anh sẽ dành tặng em “món quà tình yêu” vô tận, chẳng bởi sức mạnh đồng
tiền, hay nơi sự giả trá. Anh hiểu, hạnh phúc bắt nguồn từ đâu, hiểu điều con
tim mình rung động, và hiểu “nụ cười” em. Nhưng em à! Những gì diễn ra trong tư
tưởng, với anh chưa bao giờ là sự thật. Chỉ chớp nhoáng thôi, giấc mơ anh cũng
có thể tan biến. Niềm hi vọng, ngắn ngũi, mong man kia, liệu ra sao khi mãi làm
bạn với căn phòng kín mít, bám víu đầy rêu phong? Em có hiểu cảm giác thiếu hụt
đó không? Dường như, cái giá anh đang gánh cũng chưa đủ nặng để mua lại được niềm
tin và sự tha thứ từ em…Anh yêu em nhiều lắm! Dù em đã nghe nó hàng trăm, hàng
ngàn lần anh vẫn sẽ nói. Anh chẳng mong em biến thành con người vô cảm. Em như
vậy, chắc có vui hơn không? Cứ ghét bỏ anh, nếu điều đó làm em dễ chịu. Với
anh, “ghét” là một cảm xúc thật, mà cái thoáng qua chẳng thể thay thế được. Ít
ra, em cũng nghĩ đến anh theo một cách nào đó.
Model: J_Green (Solentic Group)
Hôm nay, anh có đến nhà, đứng chờ hồi lâu mà em
vẫn không ra mở cửa. Tức cười nhỉ? Bất chợt anh nhớ lại cô bé của ngày hôm qua.
Nghe thấy tiếng hát anh ngân nga từ xa,
em vội chạy ra, nhảy thót lên cả người, vòng tay em ôm xiếc lấy anh chan chứa
niềm tin cậy. Em có nhớ mình đã nói gì khi gặp được anh không? “Ôi..ôi…! Sao giờ anh mới đến”. Chỉ bấy nhiêu
thôi cái nhìn quen thuộc đó đã theo anh đến tận nơi đây. Vẻ đẹp, khiến tâm hồn
anh xao động…lắm lúc anh lại muốn chiếm hữu em trong chính lối suy nghĩ hẹp hòi
đầy dục vọng…Nhưng có lẽ, tình yêu chân thành, lời chia sẽ ngọt ngào nơi em khiến
anh quên mất điều lòng mình “khao khát”. Anh hiều rằng, em chưa từng là “thoáng
qua”...Ừm thì…! Anh chẳng thể nào tin nổi, cái cánh cửa mảnh khảnh sân nhà em
sao nay bỗng dưng hóa “dày trục” đến đỗi anh gõ cửa thật thật lớn, mà em có nào
nghe thấy? Bức tường khoảng cách giữ chúng ta đã hình thành bao chừng anh đâu
biết? Xin em, xin đừng xem anh giống bức tượng vôi nắn theo ý người thợ, đừng để
anh trơ trọi giữa màn đêm hoang vắng…Anh cần em, cần hơi ấm em nơi sa mạc khô hạn.
Cần ngón tay mềm khẽ chạm môi anh. Thú thật! Anh chưa từng nghĩ chúng ta đơn
thuần giờ chỉ còn ngã rẽ. Anh muốn em hiểu một điều. Ký ức chẳng thể song song
với hiện tại. Và để hiện tại ngược dòng trở về với ký ức lại càng không, em cố
níu lấy làm gì? Vì tất cả đã mất hết khái niệm thật sự của nó. Nếu là anh, anh
sẽ chọn giữ lấy kỷ niệm sâu sắc nhất…còn hơn tự dày vò mình, cứ cố nhồi nhét
cái quá khứ mờ nhạt đó. Bức thư trên tay em, nghĩa là anh muốn phơi bày một “sự
thật”. Suy cho cùng, đối diện với em còn khó hơn cả việc thừa nhận “nó” Bơ vơ
ơi! Cớ chi người tìm đến ta vô thường đến thế. Giọt nắng gay gắt nhiễu xuống
làm rạm nám cả mặt lưng trần. Ta phơi người đắm chịu sương gió, có lẽ nào họ chẳng
chút động lòng hay sao? Mở cửa ra…mở cửa ra…”mở cửa ra” em sẽ thấy lòng mình ngập
tràn hi vọng. Không gia cháy bỏng, cùng tiếng Tây Ban Cầm thơ mộng hòa quyện nên
bản nhạc du dương. Em sẽ thấy bao điều mới lạ, và bên em…vẫn chỉ là anh đấy
thôi! Hãy mở ra, để ngửi thấy hương thơm đồng nội. Thảm cỏ mênh mônh, gợn theo
cơn sóng ùa vào mát dịu “bếp than hồng”. Em có nhớ kỷ niệm ngày đó không? Nơi
ta bắt đầu từ cái nhìn đơn sơ nhất. Khi ấy, vì quá vội, nên anh chạy thật nhanh
đến trường, vô tình xe anh va vào, làm em té ngã. Bối rối quá, anh chưa kịp
buông lời xin lỗi, thì em đã vội đi mất rồi. Vạt áo em bẩn hết, thế mà cũng
không một lời quở trách, mắng nhiếc anh. Anh tệ thật nhỉ? Về đến nhà, tim anh cứ
nao nao sao ấy? Mắt nhìn đồng hồ, thấy như mọi thứ đều “ngược lại” Lòng anh
không ngừng nghĩ đến cô bé thiên thần, với đôi mắt nai tròn xoe, hồn nhiên
trong sáng. Anh bắt đầu chao đảo dù chỉ lướt qua giây phút ngắn ngủi. Đâu đó vẫn
thoáng một chút buồn, vì sự việc diễn ra quá đột ngột, nhưng chẳng chút gì gây
cấn. Ko như phim tình cảm lãng mạn, anh thường hay xem để giết thời gian. Dầu vậy,
anh vẫn rất tự hào khi chinh phục được em, dù trong tay chẳng hề vật chi trả lại…!
Ừ thì mấy đứa bạn nó ngưỡng mộ anh lắm! Em là hoa khôi của trường đại học kia
mà. Thế nhưng…khi quen nhau anh vẫn thường hỏi…”Nè! Anh có gì đặc biệt mà em
thích dữ vậy?” Em không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh. Ngày nào cũng thế cứ mỗi
lần hỏi em là cứ y như rằng…”duy nhất một tín hiệu” Làm anh cứ tưởng mình đặc
biệt lắm chứ! Hóa ra, em đồng ý quen anh chỉ vì em sợ đi về con hẻm vắng đó một
mình mỗi khi học tăng tiết. Nghe thì vô tình quá, nên anh đã từng cá với em rằng…Em
sẽ yêu anh hơn điều anh mong đợi, mà biết đâu chừng sẽ là “ngày mai”. Thế đó,
tiếng đàn bay bỗng của anh đã cất lên mỗi khi tan học, ngày lại ngày dần chạm đến
trái tim em. Anh thì rất vô tư, nhưng những gì anh làm chưa bao giờ là “vô
ích”. Ngày em nói chia tay anh thật chẳng biết “hẹn hò” với ai ngoài con người
ngoài con người vạm vỡ, hung hăn khi trước. Vừa ra khỏi nhà, cô bé đầy cá tính
đã khiến anh bất ngờ bằng “nụ hôn vội vàng” Cảm giác thú vị làm sao ấy! Tĩnh dậy,
anh thấy đầu mình quay cuồng, cái cảm giác giống hệt mấy con sâu loi nhoi gặm
nhắm trong người, anh cũng thấy nhiều con mắt lao đến mình, họ cứ xôn xao lên,
và dường như chủ đề của họ là anh thì phải…? Quả thật chẳng thể ngờ. Cô bé cá
tính ấy…mang tên ‘’Tử Thần’’ Có lẽ em chưa biết gì về sự việc trước đó, nên khi
nhìn vào đám đông, anh chẳng thể tìm được em trong số họ, thử cố chờ thêm chút
nữa, mọi thứ vẫn diễn ra theo cách mà nó phải đến. Hai chữ chi tay đổi lấy “nụ
hôn kinh hoàng” thì khá “tuyệt” đấy chứ? Cảm ơn em, cảm ơn vì đã gửi tặng anh nụ
hôn rất “ấn tượng” Khi rời khỏi viện, được hít thở không khí trong lành mà ngày
qua phải thay vào đó bằng một cách “khác” Anh chợt nhận ra…sự cố gắn, những phấn
đấu, nổ lực của con người hoàn toàn vô ích. Chúng ta cố chạy theo đam mê, ước
mơ, khát vọng để làm gì khi chẳng ai kiểm soát được nhịp tim của mình…Thế nên, anh
tin mình được sống bởi ân huệ lớn lao từ Thượng Đế. Ngài muốn dành cho anh một
cơ hội để thay đổi quá khứ dơ bẩn của mình. Ngài cũng mong muốn chúng ta tha thứ
cho nhau như chính Ngài đã tha thứ cho chúng ta vậy. Anh có nhớ một câu chuyện…Có
hai vợ chồng giàu có chạy xe trên đường, đang đi…bổng dưng bọn cướp chạy ngang
cướp mất túi xách đựng đầy tiền của bà vợ. Bà ấy la lên và cứ luôn miệng than
trách về mọi thứ kể cả ông chồng mình. Hai vợ chồng chạy một hồi lâu, thì thấy
trước mắt có đám đông vây quanh, nhốn nháo cả lên. Bà vợ xuống xe, lại gần và hỏi…Xin
lỗi, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Ngay lúc đó cả hai vợ chồng đều hốt hoảng vì
bên trong đám đông là đống sắt vụn đè bẹp lên nhau, máu me nhuộm cả mặt đường
khiến mọi người ai cũng kiếp sợ, một người phụ nữ nói khẽ…có hai vợ chồng đang
chạy xe thì bị cướp, vị bọn nó quá tay nên xe của họ bị ngã xuống, rồi xe trước
tông sau tông thẳng vào xe trước…cả thảy đều “chết tại chỗ”
Model: J_Green (Solentic Group)
E hiểu anh đang muốn nói điều không? Chúng ta tồn
tại được hay không chẳng bởi sự công đức của mình…Chỉ trong tích tắc thôi…mọi
thứ sẽ kết thúc nếu chúng ta không ý thức được điều gì là quan trong đối với cuộc
sống mình…Cả anh và em đã sống như con người con lạc lõng. Anh đã sống như vậy
bao nhiêu năm qua mà không một định hướng cho riêng mình. Anh xem tất cả đơn
thuần chỉ là “thoáng qua”…xem nhẹ giá trị tinh thần con người, và đặt họ lên
“ván cờ” vô tình đó. Cho đến giờ, anh mới biết ngoài sự lừa dối, anh chưa từng
biết tôn trọng em hay chính bản thân mình. Anh thấy mình quá tầm thường em à! Thật sự là…trước đây anh đã
đến với em bằng cách “chinh phục” Thích phô bày khả năng ở mình hơn là tình yêu
xuất phát từ tấm lòng…cái thoáng qua đó nó không mang lại cho anh cách nhìn trọn
vẹn. Trong giây phút ngặt nghèo giữ sống và chết, anh vẫn hi vọng được nắm tay
em cho đến khi không còn cảm giác. Nhưng
phải đâu là vậy! Anh không cho phép mình ngã quỵ, anh phải sống, sống thật khỏe
mạnh để làm minh chứng cho em. Anh muốn nói rằng…ta được gặp nhau chẳng phải sự
tình cờ. Trên góc trái đầu giường, “bảy” con hạc giấy đã thể hiện mọi sự mong mỏi
nơi anh. Anh biết chắc em không thể giận anh lâu hơn được, vì trong em đầy dãy
sự tha thứ. Có phải khi em nghe lòng